Tốt nghiệp đại học tôi được đi làm theo đúng nguyện vọng của mình và gia đình. Có thể nói so với đám bạn cùng lớp, tôi là một trong những đứa khá may mắn sau khi ra khỏi cổng trường, được đi làm đúng ngành đúng nghiệp, không phải lăn lộn đi kiếm việc. Tôi luôn cảm ơn mẹ vì điều này, dù có vất vả nhưng mẹ tôi luôn lo cho con cái đến nơi đến chốn. Và tuyệt vời nhất đối với tôi là cơ hội được trải nghiệp môi trường làm việc mới tinh và xa tít “miền Nam”. Tôi nhớ lại mình đã sướng run lên khi nhìn thấy tờ giấy quyết định đi làm, như một người sắp được khởi hành chuyến phiêu lưu của mình.
Những ngày đầu tiên
Vì được phân vào Ban xây dựng miền Nam nên tôi được điều tới công trường thi công huyện Cái Bè, Tiền Giang với nhiệm vụ nghiêm túc của cuộc đời – Kế toán. Cậu sinh viên tòm tem chính thức bước chân vào con đường xây cầu, xây đời. Cuộc sống mới được khởi động, thông não, tìm lại kiến thức từ giảng đường đại học, tiếp xúc máy móc công nghệ, các khái niệm mới, làm thật, tiêu thật, thất bại thật, thành công thật. Tôi khá thoả mãn với công việc và cuộc sống hiện tại, phần vì chưa có gì phải lo lắng và vẫn còn ham chơi. Cứ thế tôi lạc trôi trong tư tưởng ấy mà mảy may quên vẽ cho mình con đường tương lai.
“Lúc an toàn nhất có thể là lúc nguy hiểm nhất, cảm giác bản thân có vấn đề nhưng chưa rõ nó là gì. Hãy dành thời gian để quan sát công việc, trung thực đánh giá, ghi lại cảm xúc bản thân hằng ngày. Hoặc có thể tìm một người đáng tin cậy và có khả năng lắng nghe tích cực để chia sẻ tâm sự. Hiểu mình hơn thì sẽ ra vấn đề.”
Những ngày sau…
Thời gian luôn là thứ quan trọng, đó là điều tôi đã thấy rõ rệt sau 2 năm trải nghiệm công việc tại đây. Nhiều lúc dừng khựng lại và bỗng tự hỏi bản thân mình đang đứng ở đâu? Vấn đề là tôi cảm thấy càng ngày mình bị chậm dần dần về cả suy nghĩ lẫn hành động là điều rõ ràng, không thể phát triển thêm kỹ năng, không thể học thêm những thứ mới. Tôi thật sự không muốn cuộc sống của mình trôi qua như thế, muốn thay đổi nhưng chưa phải bắt đầu từ đâu và như thế nào khi mọi thứ hiện tại nó cho tôi sự an toàn, sự yên ổn. Biết nên làm gì đó nhưng chưa biết chính xác là làm gì, hoặc không biết thế nào để bắt đầu. Nếu đến lúc tuổi trẻ tôi cũng sẽ qua, tôi có hối tiếc vì bỏ lỡ một cơ hội nào đó, có chết mốc mòn với những giấc mơ dang dở, suy cho cùng cả thế giới vẫn đi ngủ đều mỗi tối, chẳng mất bữa cơm của ai cả, hè vẫn nóng và đông cứ lạnh, sẽ là không phải mối bận tâm của một ai. Tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của mình, muốn có gì hay không chỉ có mình biết được mà thôi. Tôi sợ, sợ mình một ngày bị vứt ra xã hội và không biết làm gì để sống sót.
Phải công nhận rằng, sự sợ hãi đôi khi nó lại là chất xúc tác cực tốt, với tôi lúc này nó có thể gọi theo cách nhân văn là sự bừng tỉnh, mọi quyết định sáng suốt và nhanh chóng thường được thực hiện vào lúc này. Tôi xin chuyển vị trí công việc khác với mục đích thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn hiện tại và tìm môi trường mới để phát triển bản thân.
“Hãy hít một hơi thật sâu thư giãn, can đảm đối diện với nỗi sợ và tìm cách thoát khỏi nó. Một lựa chọn mới tuy sẽ có khó khăn nhưng sẽ mở ra con đường tốt đẹp hơn hoặc có thể ngồi yên một chỗ, tất cả đêu tuỳ thuộc vào ta.”
Những điều đang làm vẫn không phải là thứ tôi mong đợi
Dường như lần thử sức với công việc mới này kết quả không tươi sáng lắm, nhìn khách quan thì đó là sự thất bại trong việc cố yêu, cố gắng làm cái gì đó mà không dành toàn tâm toàn trí cho nó. Số liệu, giấy tờ, thủ tục, các mối quan hệ hiện tại, trong thâm tâm mình tôi biết chúng không mang lại niềm vui cũng như tôi phải có sự cống hiến trong công việc. Và nếu đã không quan tâm, không suy nghĩ, không còn cố gắng cho nó thì có lẽ là… mà đúng rồi, tôi không yêu nghề!
Tôi đã làm đơn xin nghỉ việc và dành một khoảng thời gian sau đó để suy nghĩ. Mình thực sự hứng thú làm việc gì, điều gì khiến mình quan tâm, thích làm cái gì để kiếm tiền, có năng khiếu gì, kinh nghiệm gì đã có, hồi nhỏ mơ được làm gì,… Có năng khiếu vẽ tay (cô giáo, bố mẹ, bạn bè bảo thế); thích vọc, chọc, phá đồ điện tử; thích chụp ảnh nghệ nghệ và mấy cái sở thích cũng có thành tích đó chứ. Thời trung học là khoảng thời gian có nhiều kỷ niệm đẹp nhất mà mỗi khi nhớ lại lòng tôi vẫn luôn tự hào, phù hiệu trường vẫn giữ nguyên mẫu mà tôi đã làm, mẫu áo đồng phụ tự thiết kế cho lớp, giải nhất vẽ báo tường. Những thứ nhỏ nhoi đó phần nào giúp tôi có thêm động lực và củng cố thêm niềm tin để đặt ra con đường mới: sẽ thiết kế một cái gì đó có vẻ hợp với con người của tôi hơn.
“Tiếp tục kiên trì tìm ra con đường của mình, cái mà mình thực sự muốn và hãy tin sẽ làm được.”
Tiếp tục sự nghiệp học hành
Tôi đã chọn ngành thiết kế đồ hoạ, cụ thể là thiết kế giao diện ứng dụng để thực hiện mục đích của mình. Sau khi tìm hiểu về các trung tâm dạy về thiết kế ở Hà Nội, tôi quyết định gọi đến một trung tâm khá uy tín để nhờ tư vấn, được các bạn trẻ tuổi nhiệt tình tại đây “mồi chài” tôi toàn tâm viết giấy đăng ký học và trở thành tân sinh viên ở tuổi 26 . Cảm xúc buồn, vui, sung sướng, lo lắng lúc đó có cả.
Thời gian học không dài nhưng đã giúp tôi đỡ mông lung hơn và tự tin hơn nhiều. Qua thử sức qua một số agency và có những sản phẩm thiết kế đầu tay tôi đã cơ hội bước chân vào BraveBits – một công ty công nghệ với đội ngũ thiết kế hùng hậu mà tôi đã mộng mơ một phần vì công việc tại BraveBits phù hợp với kỳ vọng cá nhân nhưng chính thông điệp “Small but brave to remarkable” của công ty mới chính là cái thu hút và truyền cảm hứng cho tôi nhất:Bạn chỉ được sống một lần thôi, hãy ước mơ lớn và dũng cảm để trở nên khác biệt.
“Trang bị kiến thức và hiểu biết trước khi bắt tay vào bất cứ việc gì, đừng ngại học lại, làm lại từ đầu khi đã nhiều tuổi, thực sự đấy là lúc ta đang được sống trong khung thời gian của mình.”
BraveBits là nơi có môi trường rất năng động và chuyên nghiệp. Trải qua công việc tại đây mọi người sẽ dần nhận ra việc quản lý thời gian, quản lý công việc, quản lý deadline hằng ngày là rất quan trọng đối với một cá nhân hay cả công ty như thế nào. Đó là yếu tố then chốt để chúng ta luôn bám sát tiến độ, bám sát mục tiêu và cho ra sản phẩm có chất lượng tốt.
Tôi còn nhớ một người anh, một người sếp đã nói rằng “Công ty cũng như một chiếc đồng hồ, để chạy được một cách hoàn hảo, giờ luôn đúng thì tất cả chi tiết nhỏ nhất của nó đều phải vận hành một cách trơn tru nhất”. Một bánh răng dừng lại sẽ ảnh hưởng đến cả một quy trình làm việc, đồng nghĩa chúng sẽ phải thực sự cố gắng làm tốt nhất và hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Blog chỉ là diễn biến tâm lý bản thân và tôi hiểu rằng mình cũng như những hạt cát trong sa mạc. Chia sẻ khiến tôi thấy được giải toả. Nếu bạn thấy đồng ý hoặc là có góp ý về bài viết thì xin hãy chia sẻ với tôi. Xin cảm ơn bạn và trân trọng.